Tôi thích những ngôi đền trầm mặc ở Burma mờ ảo trong nắng sớm, thích những quả khinh khí cầu bay chầm chậm trên nền của một thời đại hưng thịnh đã qua đi. Đó là những hình ảnh lôi cuốn tôi đến với vùng đất này. Nhưng sau khi đến, điều tuyệt vời hơn nữa đã níu giữ tôi lại với Burma, đó là sự chân thành và tốt bụng của người dân nơi đây.
Tôi từng đi du lịch Burma cách đây 2 năm trước. Khi đó, mọi thứ đều cũ kỹ như cái thời tôi còn 5-6 tuổi, giống Việt Nam cách đây 20 năm. Nhưng chỉ sau 2 năm, mọi thứ thay đổi rất nhanh. Burma hiện đại hơn xưa nhiều. Tôi hy vọng sự thay đổi này không làm mất đi tính hiền hòa, thân thiện của người dân Burma.
Bởi vì Burma là một thoáng bình yên, tĩnh lặng như những ngôi đền Bagan trầm mặc. Đi du lịch Burma nhiều lần để biết Burma vẫn ở đó chờ con người trưởng thành hơn, để họ càng thấy yêu hơn mảnh đất này. Tôi đã tìm thấy “hoa sầu” ở Bagan, và đóa hoa đó đã nở. Một nỗi buồn cùng cực đã nở hoa để mở ra một chương mới cho cuộc đời, nơi chỉ có bình yên, tiếng cười và sự tự do vô bờ bến. “Hãy tìm tôi ở cuối con đường”.